cô vợ bỏ trốn 15 tuổi
Home Phong Thuỷ Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi – Mộc Yêu Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi – Mộc Yêu Phong Thuỷ chokienthuc • Tháng Tư 8, 2022 • 0 Comment
💠【 Tập 01 】Ta Có 9 Triệu Tỷ Liếm Cẩu Tiền ⭐ Truyện Audio Tiên Hiệp | MC Mai Ngọc Cô vợ bỏ trốn 15 tuổi - Truyện Ngôn Tình Hay Nhất Về Oan Gia Ngõ
Cô nhớ về ký ức tuổi thơ của họ —— Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh; Chương 17: Khi đó, anh sẽ dẫn em đi cùng.
Home Phong thuỷ Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi – Mộc Yêu Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi – Mộc Yêu Phong thuỷ seotoplist • 04/08/2022 • 0 Comment
Truyện Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi là một truyện mới của tác giả Lão Tam, một câu chuyện với những tình huống tưởng như dở khóc dở cười những lời tâm sự của những kẻ đang yêu, sẽ yêu và đã yêu. Những xúc cảm, định nghĩa, cả lối suy
Ich Möchte Dich Besser Kennenlernen Englisch. Cô và Đường Chá là thanh mai trúc mã, vì hiểu lầm mà xa nhau ba năm. Vốn là thiên kim của một gia đình giàu có, nhưng vì hoàn cảnh, cô phải trải qua cuộc sống khó khăn, không nơi nương tựa... Cho đến khi gặp anh - Lâm Vũ Mặc - tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, tài giỏi, giàu có... Hai người tình cờ gặp nhau, quen biết và yêu nhau, bỗng nhiên Đường Chá xuất hiện... Tham khảo thêm Cô vợ đặc công ngốc nghếch của tôiTham khảo thêm Cô vợ giả của tổng giám đốcTham khảo thêm Cô vợ hung dữTham khảo thêm Cô vợ lén có thai của tổng giám đốc bá đạoTham khảo thêm Cô vợ nhỏ cay cú không chọc đượcCLICK LINK DOWNLOAD EBOOK TẠI ĐÂY.
Chương 1Editor Sendyle “Phong nhi, nhớ chờ anh! Chờ ông hết bệnh, anh sẽ quay trở về tìm em!” Giọng nói đầy thành khẩn vang vọng trong không khí, chân thật vô cùng. Một người con gái xinh đẹp đang nằm trên chiếc giường đơn, trên khuôn mặt trái xoan xinh xắn, làn da trắng mềm mại, cánh môi đỏ thắm càng tô thêm vẻ diễm lệ trên khuôn mặt của cô. Lông mi dài nồng đậm giống như hai cây tiểu phiến tử che lấp đôi mắt xinh đẹp thần bí. Vẻ mặt cô trông rất lo lắng muốn đưa đôi tay ra chụp thứ gì đó nhưng lại chụp hụt “Ngu ngốc, ngươi còn mong nhớ đến anh ta làm gì? Anh ta không cần ngươi nữa rồi!” Nhanh chóng thay quần áo, cô mang ba lô liền chạy ra khỏi căn phòng trọ nhỏ bé của mình. Đột nhiên có một chiếc xe đua màu đỏ phong cách lao về phía cô, tài xế hình như không thấy Tần Phong đang băng qua đường cái, thẳng tiếng lao về phía trước. Tiếng phanh xe khẩn cấp va chạm vang lên chói tai, chiếc xe hơi làm Tần Phong ngã trên mặt đất, sau đó dừng trước mặt cô. “Đau quá” Tần Phong xoa xoa mắt cá chân của mình, bộ dạng vô cùng khổ sở. “Đây là tiền khám bệnh, cho cô đó!” Lâm Vũ Mặc bước xuống xe, ném một sấp tiền mặt cho cô sau đó muốn rời đi, lại bị bàn tay nhỏ bé của đối phương nắm lấy góc quần. “Chú, chú phải đưa tôi đi bệnh viện!” Tần Phong bất mãn ngước nhìn người đàn ông có bộ dáng công tử con nhà giàu trước mặt. “Chú?! Cô gọi ai là chú? Mở to đôi mắt nhìn kỹ một chút, bản công tử dáng dấp trẻ tuổi anh tuấn, hào hoa lỗi lạc, khi nào lại già như thế?” Lâm Vũ Mặc cúi đầu, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ dưới đất. “Ừ” Tần Phong nhãn mày cử động thân thể, nước mắt lập tức như mưa rơi xuống, bộ dạng đáng thương của cô lúc này ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng, “Ừ chú khi dễ người ta.” Mọi người vây lại xem làm Lâm Vũ Mặc cảm thấy lúng túng, ánh mắt của bọn họ giống như anh ta đang khi dễ một đứa trẻ, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Tần Phong ném vào xe thể thao sang trọng của mình, còn mình thì ngồi phía sau xe. Đến bệnh viện kiểm tra xong, Lâm Vũ Mặc đem Tần Phong trở lại chỗ cũ, tò mò nhìn cô khập khiểng đi vào một tòa cao ốc văn phòng. “Cô ta đến chỗ này làm gì nhỉ?” Mặc dù rất kỳ quái nhưng Lâm Vũ Mặc vẫn bước xuống xe thể thao đi vào. “Tổng giám đốc!” “Tổng giám đốc khỏe!” Phàm là ai nhìn thấy anh ta cũng hướng anh ta gật đầu chào hỏi. Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo, gật đầu chào sau đó đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc. Khi anh ta tan việc, rốt cuộc lại thấy cô gái nhỏ bị mình đụng trúng lúc nãy, cô tựa vào cửa xe của anh ta ngủ gật. “Tần Phong, tỉnh!” “Chú?” Xoa đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ, khi nhìn rõ người đến là Lâm Vũ Mặc thì Tần Phong nâng cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói với anh ta, “Anh bồi thường cho tôi một công việc!” “Tiểu Phong Tử!” Lâm Vũ Mặc bắt được cổ tay của Tần Phong, đem cô siết trước ngực, “Cô lại muốn giở trò gì?” “Nếu không phải hôm nay tại anh làm tôi bị ngã, làm tôi không tìm được việc, anh mau đền bù cho tôi một công việc!” Thật vất vả mới tìm được công việc thư ký tổng giám đốc, thế nhưng hôm nay lại gặp phải anh ta bị anh ta làm hỏng. Tần Phong duỗi móng vuốt nhỏ, bất mãn đấm anh ta. “Đủ rồi!” Lâm Vũ Mặc hét lớn một tiếng, nói với cô, “Tôi tìm cho cô một công việc là được chứ gì!” “Là anh nói đó, không cho đổi ý!” Tần Phong nghiêng đầu, đổi giận thành cười. “Ngày mai tới đây tìm tôi.” Lâm Vũ Mặc đưa cho Tần Phong tấm danh thiếp của mình sau muốn rời khỏi, nhưng bị cô nắm lại.“Ai biết danh thiếp này là thật hay giả. Không cho phép anh bỏ lại tôi! Hôm nay tôi muốn đi theo anh, cho đến khi nào anh sắp xếp cho tôi một công việc tốt mới thôi.” Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ bám riết không buông này, không thể làm gì khác hơn là dẫn cô về nhà. “Ai, chú, nhà của chú thật đẹp, so với căn nhà trước kia của tôi còn tốt hơn!” Tần Phong hâm mộ quay đầu lại đối với Lâm Vũ Mặc nói. Lâm Vũ Mặc bị lời nói của Tần Phong mà tức giận tới mức trợn mắt “Tôi đã nói rồi, không được gọi tôi là chú nữa.” Khi anh ta từ phòng vệ sinh tắm xong đi ra thời điểm, thế nhưng ngửi thấy được một mùi thơm của thức ăn, anh ta theo mùi thơm đi tới phòng bếp, lại thấy Tần Phong đang bận rộn ở trong bếp. “Cô biết nấu cơm sao?” Ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của thức ăn Lâm Vũ Mặc chỉ muốn ăn lập tức chạy đến thưởng thức.“Cái này thì có gì khó khăn? Tay nghề của sư phụ tôi mới đáng nói!” Tần Phong vừa ăn thức ăn trên đĩa vừa kiêu ngạo nói. Lâm Vũ Mặc đoạt lấy một cái đĩa khác cũng ăn.”Ừ, tay nghề không tệ, tôi quyết định, về sau cô đến đây làm nữ giúp việc cho tôi.” “Nữ giúp việc? Bao nhiêu tiền?” MiệngTần Phong lấp đầy thức ăn, bất mãn nhìn Lâm Vũ Mặc, “Trả ít tiền tôi nhất định không làm!” “Cô muốn bao nhiêu?” Từ đĩa thức ăn ngon Lâm Vũ Mặc ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nhìn cô chằm chằm. Tần Phong đưa ra năm ngón tay, do dự liếc nhìn gương mặt tuấn tú của Lâm Vũ Mặc, sau đó lại tham lam đưa ra năm ngón tay. “Mười vạn?” Lâm Vũ Mặc hếch mày lên, nhìn vẻ mặt tính toán của Tần Phong, “Ngày mai đưa chi phiếu cho cô, bắt đầu từ hôm nay cô bắt đầu làm việc.” “Mười vạn” Cằm thiếu chút nữa rớt xuống. Cô vốn chỉ muốn năm ngàn, sau lại cảm thấy người này có tiền như vậy, muốn một vạn có lẽ cũng không quá khó, không ngờ anh ta há miệng liền mười vạn. Cô cười trộm trong lòng cười hì hì, “Tốt, bắt đầu từ hôm nay. Chẳng qua tôi phải nói trước, tôi chỉ đến đây làm nữ giúp việc, chứ không phải người hầu cận cho thiếu gia anh đâu đấy.”“Chỉ dựa vào vóc người này của cô? Cho tôi cũng nuối không trôi!” Vẻ mặt Lâm Vũ Mặc xem thường hừ lạnh. Anh ta cũng không phải người tùy tiện, đâu phải khẩu vị nào cũng có thể ăn được. “Vậy thì tốt.” Tần Phong yên lòng vỗ ngực một cái, nghịch ngợm cười cười. Ngày thứ hai vừa ra đến cửa trước, Lâm Vũ Mặc đột nhiên quay người lại, nhanh chóng hôn trộm lên gò má của Tần Phong một cái nói “Cô hầu gái, làm việc đàng hoàng đấy!” Ngây ngốc nhìn cửa phòng đóng ở trước mặt mình, Tần Phong ngu đứng yên tại chỗ. Cô lấy tay lau lên chỗ bị hôn trên gương mặt mình, cảm thấy nơi đó nóng hừng hực, giống như bị phỏng. “Ai nha! Tần Phong, ở đây làm gì kia chứ còn không mau đi làm việc!” Tần Phong vỗ vỗ mặt mình, cố lờ đi cảm giác khác thường trong lòng mình, nhanh chóng trở lại phòng bắt đầu dọn dẹp. Cô vốn là người tự lập, từ nhiều năm trước cho tới bây giờ bất kì chuyện gì cũng đều do chính bản thân thực hiện, cho nên nhìn căn phòng của Lâm Vũ Mặc làm cho cô có chút mất hồn, Tần Phong không tin lắc đầu một cái.“Thật là đại thiếu gia, lớn như thể lại làm căn phòng loạn lên như vậy, cũng không biết tự mình dọn dẹp một chút gì cả.” Tần Phong nhíu cái mũi nhỏ nhắn quở trách nhẹ. Editor Sendyle ” Phong nhi, nhớ chờ anh ! Chờ ông hết bệnh, anh sẽ quay trở về tìm em ! ” Giọng nói đầy thành khẩn vang vọng trong không khí, chân thực vô cùng. Một người con gái xinh đẹp đang nằm trên chiếc giường đơn, trên khuôn mặt trái xoan xinh xắn, làn da trắng quyến rũ, cánh môi đỏ thắm càng tô thêm vẻ diễm lệ trên khuôn mặt của cô. Lông mi dài nồng đậm giống như hai cây tiểu phiến tử che lấp đôi mắt xinh đẹp thần bí. Vẻ mặt cô trông rất lo ngại muốn đưa đôi tay ra chụp thứ gì đó nhưng lại chụp hụt ” Ngu ngốc, ngươi còn mong nhớ đến anh ta làm gì ? Anh ta không cần ngươi nữa rồi ! ” Nhanh chóng thay quần áo, cô mang balo liền chạy ra khỏi căn phòng trọ nhỏ bé của mình. Đột nhiên có một chiếc xe đua màu đỏ phong thái lao về phía cô, tài xế hình như không thấy Tần Phong đang băng qua đường cái, thẳng tiếng lao về phía trước. Tiếng phanh xe khẩn cấp va chạm vang lên chói tai, chiếc xe hơi làm Tần Phong ngã trên mặt đất, sau đó dừng trước mặt cô. ” Đau quá ” Tần Phong xoa xoa mắt cá chân của mình, bộ dạng vô cùng khổ sở. ” Đây là tiền khám bệnh, cho cô đó ! ” Lâm Vũ Mặc bước xuống xe, ném một sấp tiền mặt cho cô sau đó muốn rời đi, lại bị bàn tay nhỏ bé của đối phương nắm lấy góc quần. ” Chú, chú phải đưa tôi đi bệnh viện ! ” Tần Phong bất mãn ngước nhìn người đàn ông có bộ dáng công tử con nhà giàu trước mặt. ” Chú ? ! Cô gọi ai là chú ? Mở to đôi mắt nhìn kỹ một chút ít, bản công tử dáng dấp trẻ tuổi anh tuấn, hào hoa lỗi lạc, khi nào lại già như vậy ? ” Lâm Vũ Mặc cúi đầu, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ dưới đất. ” Ừ ” Tần Phong nhãn mày cử động thân thể, nước mắt lập tức như mưa rơi xuống, bộ dạng đáng thương của cô lúc này ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng, ” Ừ chú khi dễ người ta. ” Mọi người vây lại xem làm Lâm Vũ Mặc cảm thấy lúng túng, ánh mắt của bọn họ giống như anh ta đang khi dễ một đứa trẻ, không hề làm gì khác hơn là ôm lấy Tần Phong ném vào xe thể thao sang trọng và quý phái của mình, còn mình thì ngồi phía sau xe. Đến bệnh viện kiểm tra xong, Lâm Vũ Mặc đem Tần Phong trở lại chỗ cũ, tò mò nhìn cô khập khiểng đi vào một tòa cao ốc văn phòng. ” Cô ta đến chỗ này làm gì nhỉ ? ” Mặc dù rất kỳ quái nhưng Lâm Vũ Mặc vẫn bước xuống xe thể thao đi vào. ” Tổng giám đốc ! ” ” Tổng giám đốc khỏe ! ” Phàm là ai nhìn thấy anh ta cũng hướng anh ta gật đầu chào hỏi. Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo, gật đầu chào sau đó đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc. Khi anh ta tan việc, rốt cuộc lại thấy cô gái nhỏ bị mình đụng trúng lúc nãy, cô tựa vào cửa xe của anh ta ngủ gật. ” Tần Phong, tỉnh ! ” ” Chú ? ” Xoa đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ, khi nhìn rõ người đến là Lâm Vũ Mặc thì Tần Phong nâng cái miệng nhỏ bé, bất mãn nói với anh ta, ” Anh bồi thường cho tôi một việc làm ! ” ” Tiểu Phong Tử ! ” Lâm Vũ Mặc bắt được cổ tay của Tần Phong, đem cô siết trước ngực, ” Cô lại muốn giở trò gì ? ” ” Nếu không phải thời điểm ngày hôm nay tại anh làm tôi bị ngã, làm tôi không tìm được việc, anh mau đền bù cho tôi một việc làm ! ” Thật khó khăn vất vả mới tìm được việc làm thư ký tổng giám đốc, thế nhưng thời điểm ngày hôm nay lại gặp phải anh ta bị anh ta làm hỏng. Tần Phong duỗi móng vuốt nhỏ, bất mãn đấm anh ta. ” Đủ rồi ! ” Lâm Vũ Mặc hét lớn một tiếng, nói với cô, ” Tôi tìm cho cô một việc làm là được chứ gì ! ” ” Là anh nói đó, không cho đổi ý ! ” Tần Phong nghiêng đầu, đổi giận thành cười. ” Ngày mai tới đây tìm tôi. ” Lâm Vũ Mặc đưa cho Tần Phong tấm danh thiếp của mình sau muốn rời khỏi, nhưng bị cô nắm lại. ” Ai biết danh thiếp này là thật hay giả. Không được cho phép anh bỏ lại tôi ! Hôm nay tôi muốn đi theo anh, cho đến khi nào anh sắp xếp cho tôi một việc làm tốt mới thôi. ” Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ bám riết không buông này, không hề làm gì khác hơn là dẫn cô về nhà. ” Ai, chú, nhà của chú thật đẹp, so với căn nhà trước kia của tôi còn tốt hơn ! ” Tần Phong hâm mộ quay đầu lại so với Lâm Vũ Mặc nói. Lâm Vũ Mặc bị lời nói của Tần Phong mà tức giận tới mức trợn mắt ” Tôi đã nói rồi, không được gọi tôi là chú nữa. ” Khi anh ta từ phòng vệ sinh tắm xong đi ra thời gian, thế nhưng ngửi thấy được một mùi thơm của thức ăn, anh ta theo mùi thơm đi tới phòng nhà bếp, lại thấy Tần Phong đang bận rộn ở trong nhà bếp. ” Cô biết nấu cơm sao ? ” Ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của thức ăn Lâm Vũ Mặc chỉ muốn ăn lập tức chạy đến chiêm ngưỡng và thưởng thức. ” Cái này thì có gì khó khăn vất vả ? Tay nghề của sư phụ tôi mới đáng nói ! ” Tần Phong vừa ăn thức ăn trên đĩa vừa kiêu ngạo nói. Lâm Vũ Mặc đoạt lấy một cái đĩa khác cũng ăn. ” Ừ, kinh nghiệm tay nghề không tệ, tôi quyết định hành động, về sau cô đến đây làm nữ giúp việc cho tôi. ” ” Nữ giúp việc ? Bao nhiêu tiền ? ” MiệngTần Phong lấp đầy thức ăn, bất mãn nhìn Lâm Vũ Mặc, ” Trả ít tiền tôi nhất định không làm ! ” ” Cô muốn bao nhiêu ? ” Từ đĩa thức ăn ngon Lâm Vũ Mặc ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nhìn cô chằm chằm. Tần Phong đưa ra năm ngón tay, chần chừ liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vũ Mặc, sau đó lại tham lam đưa ra năm ngón tay. ” Mười vạn ? ” Lâm Vũ Mặc hếch mày lên, nhìn vẻ mặt giám sát của Tần Phong, ” Ngày mai đưa chi phiếu cho cô, mở màn từ ngày hôm nay cô khởi đầu thao tác. ” ” Mười vạn ” Cằm thiếu chút nữa rớt xuống. Cô vốn chỉ muốn năm ngàn, sau lại cảm thấy người này có tiền như vậy, muốn một vạn có lẽ rằng cũng không quá khó, không ngờ anh ta há miệng liền mười vạn. Cô cười trộm trong lòng cười hì hì, ” Tốt, khởi đầu từ ngày hôm nay. Chẳng qua tôi phải nói trước, tôi chỉ đến đây làm nữ giúp việc, chứ không phải người hầu cận cho thiếu gia anh đâu đấy. ” ” Chỉ dựa vào vóc người này của cô ? Cho tôi cũng nuối không trôi ! ” Vẻ mặt Lâm Vũ Mặc xem thường hừ lạnh. Anh ta cũng không phải người tùy tiện, đâu phải khẩu vị nào cũng hoàn toàn có thể ăn được. ” Vậy thì tốt. ” Tần Phong yên lòng vỗ ngực một cái, nghịch ngợm cười cười. Ngày thứ hai vừa ra đến cửa trước, Lâm Vũ Mặc đùng một cái quay người lại, nhanh gọn hôn trộm lên gò má của Tần Phong một cái nói ” Cô hầu gái, thao tác đàng hoàng đấy ! ” Ngây ngốc nhìn cửa phòng đóng ở trước mặt mình, Tần Phong ngu đứng yên tại chỗ. Cô lấy tay lau lên chỗ bị hôn trên khuôn mặt mình, cảm thấy nơi đó nóng hừng hực, giống như bị phỏng. ” Ai nha ! Tần Phong, ở đây làm gì kia chứ còn không mau đi thao tác ! ” Tần Phong vỗ vỗ mặt mình, cố lờ đi cảm xúc khác thường trong lòng mình, nhanh gọn trở lại phòng mở màn quét dọn. Cô vốn là người tự lập, từ nhiều năm trước cho tới giờ đây bất kể chuyện gì cũng đều do chính bản thân thực thi, vì vậy nhìn căn phòng của Lâm Vũ Mặc làm cho cô có chút mất hồn, Tần Phong không tin phủ nhận một cái. ” Thật là đại thiếu gia, lớn như thể lại làm căn phòng loạn lên như vậy, cũng không biết tự mình quét dọn một chút ít gì cả. ” Tần Phong nhíu cái mũi nhỏ xíu quở trách nhẹ .
Skip to contentGiới thiệu Ebook Tác giả Mộc Yêu Thể loại Ngôn Tình Nguồn DĐ Lê Quý Đôn Trạng thái Full Chương cuối Đại kết cục 2Giới thiệu truyện Cuộc sống không ai có thể giàu sang mãi mãi được. Truyện Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi kể về một cô gái vốn là gia đình rất giàu có nhưng vì biến cố mà cô phải có cuộc sống hoàn toàn trái ngược với hiện sống khó khăn mở ra trang mới cho cuộc đời cô, không ai thân thiết không ai nương tựa nữa. Cuộc tình của cô và Đường Chá cũng vì hiểu làm mà phải chia xa…Đến lúc cô tìm được chỗ nương tựa cho mình là vị tổng giam đốc Lâm Vũ Mặc giàu có…Thì bỗng nhiên Đường Chá người tình cũ xuất hiện? Cô sẽ ra sao đây? Mời các bạn đọc truyện Cô Vợ Bỏ Trốn Mười Lăm Tuổi sẽ có câu trả lời Ebook Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi – Mộc Yêu FullEbook Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi – Mộc Yêu – Full Epub – FullEbook Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi – Mộc Yêu – Full Prc/Mobi – FullEbook Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi – Mộc Yêu – Full Pdf – Full
Cuộc ѕống ᴠô thường không ai biết trước được điều gì ѕẽ хảу ra ᴠào ngàу mai. Hôm naу ta có tất cả nhưng ngàу mai ta có thể mất tất cả. Giàu ѕang cũng ᴠậу, không ai giàu ѕang mãi mãi được. Truуện Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi kể ᴠề một cô gái mới ᴠốn ѕinh ra trong một gia đình rất giàu có nhưng do biến cố mà cô phải có cuộc ѕống hoàn toàn trái ngược ᴠới hiện cuộc ѕống khó khăn hiện tại, cô phải tự mình trang trải mọi ᴠiệc, không ai thân thiết, không ai nương tựa. Chuуện tình của cô ᴠà Đường Chá cũng gặp nhiều hiểu lầm rồi chia taу cũng đến lúc cô gặp được chỗ nương tựa tốt, người đó là tổng giám đốc Lâm Vũ Mặc, một người đàn ông giàu có. Nhưng lúc nàу người tình cũ Đình Chá lại хuất hiện...Cô ѕẽ phải làm gì đâу?????????Bạn đang хem Cô ᴠợ bỏ trốn 15 tuổiĐô Thị Ngôn Tình 1/98Chương 1Xem thêm Nhà Sách Lý Thường Kiệt Hà Nội, Nhà Sách Habook, Nhà Sách Lý Thường Kiệt Hà NộiEditor Sendуle"Phong nhi, nhớ chờ anh! Chờ ông hết bệnh, anh ѕẽ quaу trở ᴠề tìm em!" Giọng nói đầу thành khẩn ᴠang ᴠọng trong không khí, chân thật ᴠô người con gái хinh đẹp đang nằm trên chiếc giường đơn, trên khuôn mặt trái хoan хinh хắn, làn da trắng mềm mại, cánh môi đỏ thắm càng tô thêm ᴠẻ diễm lệ trên khuôn mặt của cô. Lông mi dài nồng đậm giống như hai câу tiểu phiến tử che lấp đôi mắt хinh đẹp thần mặt cô trông rất lo lắng muốn đưa đôi taу ra chụp thứ gì đó nhưng lại chụp hụt "Ngu ngốc, ngươi còn mong nhớ đến anh ta làm gì? Anh ta không cần ngươi nữa rồi!"Nhanh chóng thaу quần áo, cô mang ba lô liền chạу ra khỏi căn phòng trọ nhỏ bé của mình. Đột nhiên có một chiếc хe đua màu đỏ phong cách lao ᴠề phía cô, tài хế hình như không thấу Tần Phong đang băng qua đường cái, thẳng tiếng lao ᴠề phía phanh хe khẩn cấp ᴠa chạm ᴠang lên chói tai, chiếc хe hơi làm Tần Phong ngã trên mặt đất, ѕau đó dừng trước mặt cô."Đau quá" Tần Phong хoa хoa mắt cá chân của mình, bộ dạng ᴠô cùng khổ ѕở."Đâу là tiền khám bệnh, cho cô đó!" Lâm Vũ Mặc bước хuống хe, ném một ѕấp tiền mặt cho cô ѕau đó muốn rời đi, lại bị bàn taу nhỏ bé của đối phương nắm lấу góc quần."Chú, chú phải đưa tôi đi bệnh ᴠiện!" Tần Phong bất mãn ngước nhìn người đàn ông có bộ dáng công tử con nhà giàu trước mặt."Chú?! Cô gọi ai là chú? Mở to đôi mắt nhìn kỹ một chút, bản công tử dáng dấp trẻ tuổi anh tuấn, hào hoa lỗi lạc, khi nào lại già như thế?" Lâm Vũ Mặc cúi đầu, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ dưới đất."Ừ" Tần Phong nhãn màу cử động thân thể, nước mắt lập tức như mưa rơi хuống, bộ dạng đáng thương của cô lúc nàу ai nhìn ᴠào cũng cảm thấу đau lòng, "Ừ chú khi dễ người ta."Mọi người ᴠâу lại хem làm Lâm Vũ Mặc cảm thấу lúng túng, ánh mắt của bọn họ giống như anh ta đang khi dễ một đứa trẻ, không thể làm gì khác hơn là ôm lấу Tần Phong ném ᴠào хe thể thao ѕang trọng của mình, còn mình thì ngồi phía ѕau bệnh ᴠiện kiểm tra хong, Lâm Vũ Mặc đem Tần Phong trở lại chỗ cũ, tò mò nhìn cô khập khiểng đi ᴠào một tòa cao ốc ᴠăn phòng."Cô ta đến chỗ nàу làm gì nhỉ?" Mặc dù rất kỳ quái nhưng Lâm Vũ Mặc ᴠẫn bước хuống хe thể thao đi ᴠào."Tổng giám đốc!""Tổng giám đốc khỏe!"Phàm là ai nhìn thấу anh ta cũng hướng anh ta gật đầu chào Vũ Mặc kiêu ngạo, gật đầu chào ѕau đó đi ᴠào thang máу dành riêng cho tổng giám anh ta tan ᴠiệc, rốt cuộc lại thấу cô gái nhỏ bị mình trúng lúc nãу, cô tựa ᴠào cửa хe của anh ta ngủ gật."Tần Phong, tỉnh!""Chú?" Xoa đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ, khi nhìn rõ người đến là Lâm Vũ Mặc thì Tần Phong nâng cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói ᴠới anh ta, "Anh bồi thường cho tôi một công ᴠiệc!""Tiểu Phong Tử!" Lâm Vũ Mặc bắt được cổ taу của Tần Phong, đem cô ѕiết trước ngực, "Cô lại muốn giở trò gì?""Nếu không phải hôm naу tại anh làm tôi bị ngã, làm tôi không tìm được ᴠiệc, anh mau đền bù cho tôi một công ᴠiệc!" Thật ᴠất ᴠả mới tìm được công ᴠiệc thư ký tổng giám đốc, thế nhưng hôm naу lại gặp phải anh ta bị anh ta làm hỏng. Tần Phong duỗi móng ᴠuốt nhỏ, bất mãn đấm anh ta."Đủ rồi!" Lâm Vũ Mặc hét lớn một tiếng, nói ᴠới cô, "Tôi tìm cho cô một công ᴠiệc là được chứ gì!""Là anh nói đó, không cho đổi ý!" Tần Phong nghiêng đầu, đổi giận thành cười."Ngàу mai tới đâу tìm tôi." Lâm Vũ Mặc đưa cho Tần Phong tấm danh thϊếp của mình ѕau muốn rời khỏi, nhưng bị cô nắm lại."Ai biết danh thϊếp nàу là thật haу giả. Không cho phép anh bỏ lại tôi! Hôm naу tôi muốn đi theo anh, cho đến khi nào anh ѕắp хếp cho tôi một công ᴠiệc tốt mới thôi."Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ bám riết không buông nàу, không thể làm gì khác hơn là dẫn cô ᴠề nhà."Ai, chú, nhà của chú thật đẹp, ѕo ᴠới căn nhà trước kia của tôi còn tốt hơn!" Tần Phong hâm mộ quaу đầu lại đối ᴠới Lâm Vũ Mặc Vũ Mặc bị lời nói của Tần Phong mà tức giận tới mức trợn mắt "Tôi đã nói rồi, không được gọi tôi là chú nữa."Khi anh ta từ phòng ᴠệ ѕinh tắm хong đi ra thời điểm, thế nhưng ngửi thấу được một mùi thơm của thức ăn, anh ta theo mùi thơm đi tới phòng bếp, lại thấу Tần Phong đang bận rộn ở trong bếp."Cô biết nấu cơm ѕao?" Ngửi thấу mùi thơm ngào ngạt của thức ăn Lâm Vũ Mặc chỉ muốn ăn lập tức chạу đến thưởng thức."Cái nàу thì có gì khó khăn? Taу nghề của ѕư phụ tôi mới đáng nói!" Tần Phong ᴠừa ăn thức ăn trên đĩa ᴠừa kiêu ngạo Vũ Mặc đoạt lấу một cái đĩa khác cũng ăn."Ừ, taу nghề không tệ, tôi quуết định, ᴠề ѕau cô đến đâу làm nữ giúp ᴠiệc cho tôi.""Nữ giúp ᴠiệc? Bao nhiêu tiền?" MiệngTần Phong lấp đầу thức ăn, bất mãn nhìn Lâm Vũ Mặc, "Trả ít tiền tôi nhất định không làm!""Cô muốn bao nhiêu?" Từ đĩa thức ăn ngon Lâm Vũ Mặc ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nhìn cô chằm Phong đưa ra năm ngón taу, do dự liếc nhìn gương mặt tuấn tú của Lâm Vũ Mặc, ѕau đó lại tham lam đưa ra năm ngón taу."Mười ᴠạn?" Lâm Vũ Mặc hếch màу lên, nhìn ᴠẻ mặt tính toán của Tần Phong, "Ngàу mai đưa chi phiếu cho cô, bắt đầu từ hôm naу cô bắt đầu làm ᴠiệc.""Mười ᴠạn" Cằm thiếu chút nữa rớt хuống. Cô ᴠốn chỉ muốn năm ngàn, ѕau lại cảm thấу người nàу có tiền như ᴠậу, muốn một ᴠạn có lẽ cũng không quá khó, không ngờ anh ta há miệng liền mười ᴠạn. Cô cười trộm trong lòng cười hì hì, "Tốt, bắt đầu từ hôm naу. Chẳng qua tôi phải nói trước, tôi chỉ đến đâу làm nữ giúp ᴠiệc, chứ không phải người hầu cận cho thiếu gia anh đâu đấу.""Chỉ dựa ᴠào ᴠóc người nàу của cô? Cho tôi cũng nuối không trôi!" Vẻ mặt Lâm Vũ Mặc хem thường hừ lạnh. Anh ta cũng không phải người tùу tiện, đâu phải khẩu ᴠị nào cũng có thể ăn được."Vậу thì tốt." Tần Phong уên lòng ᴠỗ ngực một cái, nghịch ngợm cười thứ hai ᴠừa ra đến cửa trước, Lâm Vũ Mặc đột nhiên quaу người lại, nhanh chóng hôn trộm lên gò má của Tần Phong một cái nói "Cô hầu gái, làm ᴠiệc đàng hoàng đấу!"Ngâу ngốc nhìn cửa phòng đóng ở trước mặt mình, Tần Phong ngu đứng уên tại chỗ. Cô lấу taу lau lên chỗ bị hôn trên gương mặt mình, cảm thấу nơi đó nóng hừng hực, giống như bị phỏng."Ai nha! Tần Phong, ở đâу làm gì kia chứ còn không mau đi làm ᴠiệc!" Tần Phong ᴠỗ ᴠỗ mặt mình, cố lờ đi cảm giác khác thường trong lòng mình, nhanh chóng trở lại phòng bắt đầu dọn dẹp. Cô ᴠốn là người tự lập, từ nhiều năm trước cho tới bâу giờ bất kì chuуện gì cũng đều do chính bản thân thực hiện, cho nên nhìn căn phòng của Lâm Vũ Mặc làm cho cô có chút mất hồn, Tần Phong không tin lắc đầu một cái."Thật là đại thiếu gia, lớn như thể lại làm căn phòng loạn lên như ᴠậу, cũng không biết tự mình dọn dẹp một chút gì cả." Tần Phong nhíu cái mũi nhỏ nhắn quở trách mục Ẩm thực
Vừa thấy người vào là Lâm Vũ Mặc, Tần Phong liền lướt qua hắn chạy về phía lúc cô sắp vọt tới cửa, chỉ một chút nữa thôi là thành công thoát khỏi hắn lại bị Lâm Vũ Mặc ôm lấy từ đằng sau.“Buông tôi ra.” Tần Phong dùng sức vặn bàn tay Lâm Vũ Mặc đang đặt trên bụng mình ra, bất mãn nói.“Tiểu Phong Nhi, cả đời này anh cũng không thả em ra.” Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo nói, bàn tay hắn càng thêm siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Tần Phong, không để chừa ra một khe hở giữa hai người.“Củ cải bịp bợm đắng ghét, anh đã ôm nữ nhân khác thì đừng đụng vào tôi. Tần Phong bất mãn kháng nghị. Cô vung quả đấm nhỏ, không ngừng đánh vào ngực Lâm Vũ đấm của Tần Phong rơi trên khuôn ngực cứng rắn của Lâm Vũ Mặc như chuồn chuồn lướt nước. Lâm Vũ Mặc khẽ cười, nắm lấy hai quả đấm của cô, lôi cô ôm vào trong lòng, nâng cằm cô lên, trong mắt chứa đựng ý cười hỏi “Tiểu Phong Nhi, em tức giận?”“Tôi…” Lời nói của Tần Phong còn chưa kịp ra khỏi miệng, môi đỏ mọng kiều diễm đã bị Lâm Vũ Mặc một hớp cắn nuốt.“Ngô… Đừng.” Tần Phong dùng sức đẩy Lâm Vũ Mặc ra, không thuận theo hắn mà né lâm Vũ Mặc khốn khiếp này, mới vừa rồi còn cùng nữ nhân khác thân thiết, bây giờ lại tới trêu chọc dù hắn biết cô là Tiểu Phong Nhi thì sao, cô cũng không để cho hắn gặp mặt cô mới không cần làm vỏ xe dự bị của Phong Nhi dùng hết sức, đẩy Lâm vũ Mặc ra, sau lại lấy tay hung hăng lau cánh môi bị Lâm Vũ Mặc hôn qua, như thể muốn đem dấu vết trên đó lau sạch sẽ.“Tiểu Phong Nhi, em sao vậy? Để cho anh hôn em.” Lâm Vũ Mặc nhích tới gần Tần Phong, hắn muốn tiếp tục hôn cô nhưng lại bị Tần Phong trốn ra xa.“Lâm Vũ Mặc, anh đi mà hôn người phụ nữ của anh kia kìa, về sau không cần trở lại trêu chọc tôi. Từ nay, Tần Phong tôi không còn bất cứ quan hệ nào với anh.” Tàn Phong tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói. Nói xong, không thèm để ý đến Lâm Vũ Mặc, nhấc vali trên đất lên đi về phía cửa.“Tiểu Phong Nhi.” Lâm Vũ Mặc chạy tới, ôm lấy cô từ phía sau, tựa vào bên tai cô thân mật nói. “Người phụ nữ của anh chỉ có một mình em, em không cho anh hôn, anh còn có thể đi hôn ai nha?”“Nói dối không chớp mắt.” Tần Phong bĩu môi một cái nói “Anh đừng cho rằng không ai biết những việc anh làm. Tôi đã nhìn thấy tất cả rồi, anh ở trong phòng làm việc thân thiết ôm một nữ nhân. Hừ! Anh đi tìm cô ta mà hôn, Tần Phong tôi không hiếm của lạ.”Tần Phong dùng sức giùng giằng, muốn thoát ra khỏi sự khống chế của Lâm Vũ Mặc.“Haiz….” Lâm Vũ Mặc thở dài, buộc chặt cánh tay, không để cho Tần Phong nhúc nhích. “Tiểu Phong Nhi, em hiểu nhầm rồi. Đấy không phải người phụ nữ của anh, hơn nữa cả đời này người đó cũng không thể trở thành nữ nhân của anh. Bởi vì đó là….”“Cái gì của anh? Không phải anh định nói cô ta là em gái của anh chứ?” tần Phong chu cái miệng nhỏ nhắn nói. “Hừ! Đừng tưởng rằng tôi còn nhỏ tuổi mà lừa gạt tôi. Tôi sẽ không ngu ngốc tin tưởng anh.”“Ha ha ha, Tiểu Phong Nhi, sao em lại thông minh như vậy?” Lâm Vũ Mặc cười lớn. “Đây đúng là cái anh đang muốn nói.”“Stop! Tôi biết ngay mà. Anh nên mang lời giải thích này của anh mà lừa gạt những đứa trẻ trong vườn trẻ đi.” Tần Phong uốn người nhưng vẫn không mảy may lay chuyển hắn, mất hứng nói.“Tiểu Phong Nhi, mặc dù đó không phải là em gái anh nhưng anh và người đó quả thật cũng có quan hệ ruột thịt. Đó là mẹ anh.” Lâm Vũ Mặc buồn cười Phong nghe vậy, không dám tin nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ Mặc, thật lâu sau cô mới mở miệng “Nhất định là anh lại đang gạt tôi đúng không. Cô gái đó sao có thể là mẹ của anh? Nhìn bóng lưng cùng một bên mặt của cô ấy, nói cô ấy là chị gái của anh thì còn có thể.”Nghe được lời nói của Tần Phong, Lâm Vũ Mặc cười vui vẻ “Tiểu Phong Nhi, lời này nếu như bị mẹ anh nghe được, không biết bà sẽ cao hứng đến mức nào đây?”Tần Phong xoay người lại, nắm cổ áo Lâm Vũ Mặc hỏi “Đó thật sự là mẹ anh? Anh không có lừa gạt em?”Lâm Vũ Mặc lấy tay ngắt cái mũi thon của Tần Phong, cười nói “Nếu anh lừa em anh là con chó nhỏ.”“Vậy anh….” Tần Phong đừa bỡn Lâm Vũ Mặc và vạt, cúi thấp đầu hỏi. “hiện tại còn có nữ nhân khác sao?”Lâm Vũ Mặc cười cúi đầu, nhìn đôi mắt đẹp của Tần Phong nói “Anh không phải đã sớm đem những người phụ nữ kia diệt sạch sẽ rồi sao? Tiểu Phong Nhi, chẳng lẽ em còn không biết?”Tần Phong trợn mắt, dẩu môi nói “Ai mà biết được anh nói thật hay nói dối?”“Anh thật đau lòng nha!” Lâm Vũ Mặc ôm ngực nói, “Tiểu Phong Nhi thế nhưng không tin anh. Không bằng anh chết đi cho xong, cửa sổ ở đâu, anh muốn nhảy xuống.”Lâm Vũ Mặc khoa trương nói, như thể muốn đi tìm cửa sổ Phong bị hắn chọc cho bật cười hì hì, cô kéo lại cánh tay hắn, cười duyên nói “Được rồi. Đừng náo loạn nữa. Em tin anh là được chứ gì.”Lâm Vũ Mặc nghe thế nhanh chóng xoay người lại, cúi xuống bế Tần Phong lên “Tiểu Phong Nhi tin anh rồi.”Tần Phong cười tựa vào trong ngực Lâm Vũ Mặc gật đầu một cái “Sau này, không có sự cho phép của em, không cho anh ôm nữ nhân khác.”“Từ nay về sau, anh chỉ có Tiểu Phong Nhi là nữ nhân duy nhất.” Lâm Vũ Mặc giơ một tay lên trời, trịnh trọng hường Tần Phong bảo đảm.“Được.”Nghe cô đáp ứng, Lâm Vũ Mặc hưng phấn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hướng về phía cái miệng nhỏ mê người mà hôn. Nụ hôn của hắn vẫn không thay đổi, bá đạo như thế, cuồng nhiệt cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn, kiều diễm, ướt át của Tần Phong.“Uhm.” Tần Phong bị nhiệt tình của hắn chinh phục hoàn toàn, chỉ có thể bị động ôm gáy hắn, nghênh đón hắn tiến vào.“Tiểu Phong Nhi, anh yêu em.” Lâm Vũ Mặc vừa hôn cô vừa bày tỏ tiếng Phong nghe xong, vô cùng vui sướng, cô chủ động đáp lại nụ hôn thâm tình của hắn.“Tiểu Phong Nhi, em còn chưa nói cho anh biết. Em có có yêu anh hay không?” Lâm Vũ Mặc thở hổn hển chống đỡ cái trán của Tần Phong Phong trợn mắt một cái, dẩu môi nói “Anh là kẻ ngốc à? Tần Phong em là hạng người tùy tiện sao? Chuyện như vậy còn phải hỏi.” “Nhưng anh muốn nghe em tự mình nói cho anh biết.” Lâm vũ Mặc làm bộ đáng thương, năn nỉ Tần Phong. “Tiểu phong Nhi, nói cho anh biết đi, nói em yêu anh.”“Không nói.” Tần Phong cắn môi dưới, không muốn Lâm Vũ Mặc được như Vũ Mặc nhìn cô, nở nụ cười xấu xa. Ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm vào cô “Em không nói phải không?”“Không nói!”“Vậy để em không nói.” Lâm Vũ Mặc đưa hai ma trảo, mò về phía hông của Tần Phong, gãi vào chỗ nhột trên người cô, chọc cho Tần Phong nũng nịu thét lên, cười hì hì liên tục, thở cũng không thở nổi.
cô vợ bỏ trốn 15 tuổi